Cho mối duyên đầu nghề dạy của tôi
Nguyễn Viết Hùng
(GV văn 1954-1956)
Đồi Luộc Hạ năm nào bom đạn
Moóc + chế từ Mỏ Thổ rốt sang
“Đồi cụ Trinh” Binh văn, soạn toán
Bếp anh lưi khói có ràng
Sau sau bốn mùa thay sắc lá
Còn chăng cây biếc nõn,
nâu đằm? (1)
Như đất nước nghìn năm vất vả
Đau thương hàn gắn lại vào xuân
Ta như cây ơn đồi nuôi lớn
Lá xin gom đất gốc thêm màu
Thương quê nghèo lương cơm
còn độn
Ngước mái trường công Mẹ ghi sâu
Ngô Sĩ Liên đón thầy giáo mới
Tuổi hai mươi lý tưởng vang rền
Những Hao, Lượng, Huân, Thành,
Võ khởi…
Lớp ta về chủ nhiệm đầu tiên
Ôi Lê Minh “anh xồm ” rất nhớ
Rồi chị Kim, ‘bá’ Tọa, Trần Cư…
Bài giảng văn cụ Phùng đến dự:
Giờ ông Hùng nghe thật
Có “phơ”! (2)
Lớp xen cây, nhánh xòa lất phất
Không có mùi cửa sổ mới sơn
Tre tươi vẫn lên hương ngây ngất
Theo hồn em thơm ngát
Tựu trường (3)
Mẹ nuôi ta một đời khó nhọc
Còn chăm ta sáng mắt rạng lòng
Ôi Tổ quốc long đong gan góc
Lo cày mùa giữa lúc mưa giông
Nghoảnh lại đã nửa vòng thế kỷ
Ngô Sĩ Liên bao lứa lên đường
Những tường đá, nhà văn, tiến sĩ…
Có thể nào quên khoảnh vườn ươm!
Cái thưở ban đầu lên lớp ấy (4)
Cho đà cánh vẫy, mơ miền thơ
Chân Trời Lớn vẫn tha thiết vậy
Muốn sải bay hơn cả bao giờ (5)
Nguyện thân tằm dâu xanh
nghiền ngấu
Nguyện đời ong nung nấu trăm hoa
Sinh sôi nhé, các em yêu dấu!
Vốn tơ vàng mật ngọt lòng ta
Ngô Sĩ Liên – tuổi “trí thiên mệnh”
Xin chúc Minh mãi mãi thanh xuân
Minh năm mươi ráng vàng đẹp chín
Tóc ta nghe xanh lại mấy phần! (6)
NVH
(Dạy văn cấp II và sử, địa ở cấp III thay anh Nguyễn Văn Thụ về tiếp quản Thủ đô – từ 1-1954 đến 10-1956)
Đăng bình luận